Tuổi 18 lưng chừng và mông lung với Nhật Bản

18 tuổi tôi sang Nhật , tôi bắt đầu bước những bước chân thật chậm vào đời, cuộc sống ở ngoài không đẹp và hoàn mỹ như mình đã từng mơ. Ngày còn ở nhà chỉ ước lớn thật nhanh, học xong cấp 3 để có thể sống một cuộc sống như mình đã mong muốn, đi những nơi mà mình đã từng mơ ước, làm những gì mà mình thích, tự do tự tại, không bị sự quản lí từ bố mẹ chắc sẽ thoải mái lắm. Nhưng rồi, khi xa nhà, xa gia đình, xa vòng tay yêu thương của bố mẹ, tôi mới hiểu rằng được ở bên cạnh bố mẹ, ăn những bữa cơm cùng gia đình là những điều tuyệt vời nhất trên cuộc đời này rồi. Nhiều lúc muốn chạy về nhà thật nhanh để được tận hưởng hơi ấm từ gia đình nhỏ bé và yêu thương. Ở đây con cô đơn lắm bố mẹ ạ.

Ngày qua ngày, mọi thứ cứ dần trở nên xa vời hơn. Cuộc sống nơi thành phố xa lạ chẳng khác gì một cuộc chạy đua, nếu bạn không chạy thì bạn sẽ mãi mãi ở phía sau. Tiền bạc, danh vọng, địa vị, nỗi lo về tương lai,… mọi thứ cứ lớn dần lên trong tôi từng ngày, hai từ “ Trách nhiệm “ được hình thành, nó ám ảnh trong đầu tôi từ ngày bắt đầu trưởng thành. Áp lực, mệt mỏi, cô đơn, tủi nhục vây kín quanh cuộc sống của tôi, nhiều lúc chỉ muốn trốn đi đâu đó để thoát khỏi nơi bồn bề, tập nập này.

Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi các bạn ạ. Con đường phía trước còn dài, còn nhiều chông gai và thử thách. Khó khăn vẫn còn đó, chỉ cần ta đủ dũng khí để vượt qua. Tuổi trẻ thất bại là không dám hành động, không dám làm. Nếu làm và thất bại thì ít ra bạn vẫn nhận được những bài học kinh nghiệm mà không ai có thể dạy bạn. Hãy bước ra khỏi vùng an toàn, hãy thực hiện những ước mơ mà lâu nay bạn vẫn còn ấp ủ. Hãy một lần dám sống một cuộc đời mà bạn mơ ước . 

Vân/ Group Nhật Bản chờ tôi nhé 

Anh: Mai Văn Huỳnh/ Group Nhật Bản chờ tôi nhé

Link gốc tại đây