Khi quyết định làm một việc gì đó, bạn hạ quyết tâm và dồn tâm sức để biến điều mong muốn trở thành sự thật. Nhưng trên con đường đi đến ước mơ, chắc chắn sẽ có những lúc bạn vấp ngã, chán nản và thấy bế tắc.
Đúng vậy, đã không dưới một lần mình đã dằn vặt và tự trách bản thân. Tại sao mọi người không hiểu mình, tại sao lại chọn con đường đi khiến mình trở nên cô lập giữa số đông đến vậy, tại sao mình lại cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vị thế này. Vốn sống quen trong tình yêu thương và bao bọc của gia đình nên với mình tình cảm là thứ rất quan trọng, có đôi khi lời nói hoặc hành động vô tình của người khác khiến mình nặng lòng suy nghĩ. Có lẽ vậy mà những người đã từng thân, bỗng quay đi thành người dưng chẳng biết đã khiến mình suy sụp suốt một khoảng thời gian dài.
Nhưng bây giờ nếu cứ như thế này không sớm thì muộn mình sẽ thành tự kỉ mất. Phải làm điều gì đó để thay đổi theo hướng tích cực hơn, mình quyết tâm phải thay đổi từ bản thân mình trước. Mục tiêu cố gắng học thêm tiếng sẽ không thay đổi, nhưng sẽ không phiền lòng vì những chuyện không đâu và vì những người không đáng. Cứ sống tốt với tất cả mọi người, ai tốt với mình thì mình đối tốt lại, ai không tốt với mình thì coi là bình thường, vì ai cũng có cuộc sống của riêng mình, họ sống cuộc sống của riêng họ còn mình hãy sống tốt cuộc sống của riêng mình.
Mọi thứ vẫn diễn ra như thường ngày vẫn có, nhưng nếu bạn nhìn cuộc sống bằng con mắt yêu thương thì nỗi buồn sẽ chẳng còn nữa. Buổi sáng thức dậy sớm, leo lên trần thượng hít hà không khí trong lành nơi miền quê yên tĩnh, cắm tai nghe một bản nhạc yêu thích rồi tập bài thể dục cho cơ thể khoẻ khắn. Xong xuôi xuống ăn sáng, chuẩn bị đồ đạc rồi đi làm. Công việc đã quen, dao đã biết mài cho sắc, các từ chuyên ngành liên quan đến công việc cũng đã biết kha khá nên nghe và nói không còn đáng sợ như trước nữa. Trong xưởng có cô giáo người Nhật với bà thánh chém gió người Philippin đó, cái gì không hiểu là lon ton tới hỏi bằng được. Dần dần mọi người quen mặt nên cũng giải thích cho tận tình để khỏi hỏi lại. Được cái ông Chou cũng dễ tính, công việc lúc bớt bận mọi người có thể đứng túm tụm lại vừa làm việc vừa nói chuyện, lúc này tiếng Nhật tiếng Việt rôm rả vui cả xưởng. Thỉnh thoảng Chou cũng quay ra nhắc nhở nhưng được một lúc xong rồi đâu lại vào đấy?.
Bên xưởng mình có làm ca đêm, trong xưởng có mười mấy Thực tập sinh người Việt nhưng có tất cả là tám người đăng kí làm. Chou chia ra làm hai nhóm, mỗi nhóm bốn người làm luân phiên. Cứ những tháng làm thêm 45 tiếng sẽ chuyển ca đêm, những tháng làm thêm 78 tiếng là ca ngày, một tháng làm đêm rồi một tháng làm ngày sẽ luân phiên cho cả hai nhóm. Mình được sắp xếp làm chung với chị cùng đoàn tên H và hai bạn sempai cùng tuổi, một người sang trước một năm tên là Nh người còn lại sang trước mình năm tháng tên Ng.
Mọi việc không tự sắp đặt nhưng lại là cái duyên khiến mình với Nh trở thành đôi bạn thân. Chị H với Ng vốn thân thiết từ ngày đoàn của mình tách ra, mình với Nh không biết nhau từ trước nhưng do không hợp tính hai người còn lại nên hai đứa chơi chung với nhau, sau đó chung chí hướng học tiếng Nhật. Nh nó mạnh mẽ và cá tính, tính nó nóng lên là hay nói cho thoả mãn nhưng lại tốt tính và hay giúp đỡ mọi người. Nó cũng biết chuyện mình đã từng bị tổn thương bởi chuyện trước đó, nên lắm lúc nó tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ cho cả mình nữa. Mạnh mẽ để không để ai bắt nạt là câu nói nó luôn nhắc nhở mình.
Hai đứa cùng nhau đi làm, cùng giúp đỡ nhau trong học tập và cuộc sống. Nhớ có lần làm đêm nó bị đau bụng do đến kỳ, xưởng làm việc lạnh quá con bé lại càng bị đau hơn nên phải xin về phòng nghỉ. Sáng sớm đi làm về mình nấu cho nó bát cháo nóng với thịt băm, nó nghẹn ngào không nói lên lời, bình thường tỏ ra mạnh mẽ là thế nhưng thực ra bên trong yếu đuối và cũng hay nghĩ lắm. Đến tận bây giờ, câu chuyện về bát cháo không hành Nấm nấu cho vẫn làm anh nhớ mãi (nó gọi mình là Nấm và kêu em xưng anh?)
Thời gian cứ thấm thoát trôi, thấm thoát đến kỳ thi JLPT tháng 7 năm năm 2015. Mình sang Nhật tháng 9 năm 2014 nên kì thi JLPT vào tháng 12 năm đó mình không kịp đăng ký, mà có đăng ký chắc chỉ có ở trình độ N6 thôi?. Mình học và đợi để tháng 7 đăng ký thi N3 luôn. Mà xét về việc học, tính mình không quen học bằng sách, mở sách ra chút là hai mắt nhắm tịt lại ngay, mình thích học qua những bài giảng online trên Youtube của các thầy cô và luyện làm đề qua các app trên điện thoại. Thế nên mình chỉ cần chiếc điện thoại, một quyển sổ tay và một chiếc bút để ghi chép những thứ mình thấy hay. Mình thích học hay tìm hiểu cái gì là mình tra trên mạng và học theo, đôi lúc chẳng theo khuôn mẫu nào trong sách vở nhưng nó lại tạo hứng thú cho mình tìm hiểu nhiều thứ quanh cuộc sống mình hơn. Chỉ cần trên đường đi, trong siêu thị hay bất cứ ở đâu có từ chữ hán hay chữ tiếng nhật nào không biết là mình lôi điện thoại ra viết viết rồi tra nghĩa, về đến phòng mở cuốn sổ ghi chép viết lại những từ đã tra và học được. Học như vậy thì vừa nhớ được từ mới, vừa nhớ được những chữ hán tạo nên chữ đó, không kiểu thấy chữ Hán nhàm chán và khó nhằn như mọi người vẫn nghĩ.
Và kỳ thi tháng 7 đó, mình tự tin có thể chinh phục được bằng N3, và mọi cố gắng trước đó đã được hưởng trái ngọt, mình đỗ N3 ngay lần đầu tiên đăng ký thi. Có người nhìn thấy ngưỡng mộ, cũng có người bảo mình tỏ vẻ ta đây giỏi tiếng, nhưng mình quan tâm không phải là những thứ đó, mình thấy bản thân đã nỗ lực và cố gắng hơn mỗi ngày.
Biết tiếng Nhật giúp mình nói chuyện và giao tiếp được với nhiều người hơn, ca làm đêm thì ngoài bốn người Việt ra thì còn lại là các ông bà người Nhật. Mỗi lần nghỉ giải lao các bà thấy mình với Nh chăm chỉ ghi ghi chép chép thì mới biết là tụi này nó học tiếng Nhật nên các bà cũng hỏi han và động viên. Hai đứa hay bắt chuyện nên dần dần các bà trong xưởng quý mến, các bà thường mang bánh kẹo với hoa quả bảo ăn thêm lúc học cho đỡ đói. Còn hai đứa cũng coi các bà như bố mẹ, ông bà mình vậy, việc nặng trong xưởng hay giúp các bà, thỉnh thoảng nấu mấy món Việt Nam mời các ông, các bà thưởng thức.
Để nói chuyện nhiều hơn thì tiếng Nhật vẫn là công cụ tốt nhất. Mình tiếp tục lấy động lực để học tiếp lên N2 để đăng ký kỳ thi tháng 12. Và lần này may mắn tiếp tục mỉm cười với mình, mình cũng vượt qua được cột mốc này ngay lần đầu tiên. Còn Nh thì thiếu chút may mắn khi kết quả chưa được như mong đợi, mình thấy nó buồn nhưng không dám nói ra. Mình cũng lo mọi người xung quanh so sánh nó với mình làm nó buồn hơn nữa, nhưng thật may là nó hiểu cảm giác của mình, nó bảo rằng từ nay em phải kèm anh học nữa nhé. Mình thấy thật nhẹ lòng, hai đứa sẽ tiếp tục cố gắng để vượt lên những nấc thang tiếp theo.
Đỗ Hương/ Group Nhật Bản chờ tôi nhé
Xem link bài viết gốc tại đây
Đọc thêm:
- Nhật Bản nơi dạy tôi biết trưởng thành Phần 1
- Nhật Bản nơi dạy tôi biết trưởng thành – Phần 2
- Nhật Bản nơi dạy tôi biết trưởng thành Phần 3
- Nhật Bản nơi dạy tôi biết trưởng thành Phần 4
- Nhật Bản nơi dạy tôi biết trưởng thành Phần 5