Viết cho ngày cuối cùng làm việc với tư cách Thực Tập Sinh ?
24 tuổi chọn cho mình con đường sang Nhật…..Cái tuổi không phải là quá trẻ so với những em qua Nhật khi vừa mới tốt nghiệp cấp 3 cũng không phải là già so với những anh đã ngoài 30 sang Nhật kiếm tiền để lo cho vợ con. Cái tuổi mà tôi nghĩ rằng vừa đủ để trải đời, vừa đủ để nhận thức được rằng cái đang chờ đón mình ở cánh cửa bên kia không phải màu hồng như người ta vẫn thường nói, cũng dễ hiểu thôi 1 thân 1 mình sống ở 1 đất nước xa xôi, ngôn ngữ, văn hóa, nhịp sống hoàn toàn khác xa so với Việt Nam thì làm sao mà hồng được.
Sau bao nhiêu đơn hàng có vẻ như chỉ được làm ‘’quân xanh’’ nên thi mãi không đậu, tôi trở thành ‘’cựu lớp nguồn’’ cùng với anh N thằng cu em H, anh N thì hơn 8 tháng học nguồn chưa chỗ còn cu e H cũng 7 tháng có dư, tôi thì cũng đâu đó gần 4 tháng . 3 anh em cựu lớp nguồn ngồi như ‘’chó xem tát ao’’ nhìn các em mới vào lần lượt đỗ đơn hàng mà lòng đau như thắt nước mắt đầm đìa. Thế rồi 1 ngày đẹp trời bên công ty nói rằng có đơn hàng ‘’ngon’’ ưu tiên những đứa học nguồn lâu chưa đỗ đơn hàng như bọn em đấy nghe có vẻ bùi tai, 3 anh em khăn gói bắt xe lên Hà Nội thi. Trước lúc vào thi đơn hàng tôi mới hỏi chị ấy rằng cho em xem cụ thể đơn hàng thì chị ấy nói rằng đơn này ưu tiên những bạn học nguồn lâu như tụi em nên không có lên đơn, nếu mà lên đơn là người khác đăng kí hết chẳng đến lượt tụi em, nghe chị nói thế mà mát lòng mát dạ, nghĩ bụng sao chị tốt ghê gớm, chắc 3 anh em có phúc lắm mới gặp được chị.
Thế rồi vào phỏng vấn, đơn hàng là đơn ‘’chăn nuôi hokkaidou’’ anh phiên dịch đẹp trai dịch là ‘’bác giám đốc tốt lắm, ngày xưa senpai của bọn em đòi xuống toukyo chơi thế là bác ấy dẫn đi luôn :v’’ tôi chắc mẩm rằng sau này thi thoảng bác giám đốc dẫn xuống toukyo chơi 1 chuyến thì còn gì bằng ) (sau này sang Nhật tôi mới biết thì ra công ty tôi 4 năm trước cũng có 3 sempai con gái người Việt Nam nhưng vì công việc nặng nhọc, lương thấp, lại thường xuyên bị dọa nạt nên 1 chị thì ăn trộm đồ công ty bị người ta phát hiện 1 chị đã bỏ trốn xuống tokyo và theo luật công ty có TTS bỏ trốn thì trong 5 năm không được lấy TTS nước ngoài, ấy vậy mà anh phiên dịch đẹp trai nói là giám đốc đưa chị ấy xuống tokyo chơi, ấy vậy mà chị xinh gái nói là đơn hàng ‘’ngon’’ nên không có thông tin trước đúng thật đời là những cú lừa hehehe)
Thế rồi sau 5 vòng phỏng vấn hỏi đủ thứ trên đời thì tôi cùng với anh ‘’cựu nguồn N’’ đỗ đơn hàng này, cuối cùng thì ước mơ sang Nhật đã thành hiện thực 2 anh em mừng rơi nước mắt, rủ nhau bắt taxi ra Hồ Gươm làm cốc kem Tràng Tiền rồi lượn qua phố cổ làm bát phở bò cho mát dạ xong xuôi thì 2 anh em bắt xe về quê hehehe. Sau khi đỗ đơn hàng thì anh N bị ‘’nguồn’’ của mình vòi thêm 1000 đô nữa mới chịu, trước đó anh nguồn cũng ăn mất 1000 đô rồi, 8 tháng chờ đợi đến lúc đỗ đơn hàng mất 2000 đô cho mô giới, 6300 đô cho công ty xkld tổng cộng là 8300 đô cho đơn hàng ‘’ngon’’ này. Quá uất ức vì bị ‘’hút máu’’ Anh N chấp nhận mất trắng 1000 đô và từ bỏ ước mơ sang Nhật.
Còn về phía tôi thì sau khi lùi lên lùi xuống lịch bay thì cuối cùng ngày 16-10-2017 tôi cũng chính thức được đặt chân sang Nhật. Sau 1 tháng ở nghiệp đoàn học tập và sinh hoạt tận hưởng cuộc sống ‘’màu hồng’’ đúng nghĩa ở đất Nhật thì tôi được chuyển về công ty, do công ty chưa có senpai nên ngày về công ty có anh phiên dịch mà chúng tôi quen gọi là ‘’thầy’’ xuống đi làm cùng 3 ngày đầu vừa là để phiên dịch trong công việc, vừa là để chúng tôi đỡ bỡ ngỡ. Ngày đầu tiên giám đốc dẫn đi mua đồ dùng sinh hoạt bát đĩa, xoong, chảo…mỗi thứ đúng 1 cái. Cái nào rẻ nhất thì mua, thầy cũng khuyên tôi rằng ‘’Tuân, em muốn mua cái gì thì cứ chỉ vào cái đó để thầy dịch lại cho chứ không sau này em phải bỏ tiền mua đấy’’ tôi chỉ vào cái giá cao hơn 1 chút vì nghĩ là dùng 3 năm sợ mua cái rẻ nó hỏng ngay thì chồ chỉ lắc đầu và nói ‘’ứ ừ ..đà mê’’ khi tôi bày tỏ nguyện vọng muốn mua thêm vài cái bát với vài đôi đũa vì nghĩ là sau này ví dụ có bạn bè đồng nghiệp đến chơi còn có cái mà dùng, và đương nhiên câu trả lời mà tôi nhận lại được chỉ là cái lắc đầu và câu nói ‘’bê trụ bê trụ ní’’ ngay cái giây phút đó tôi đã hiểu được số phận 3 năm của mình nó thế nào rồi.
Công ty tôi là 1 nông trường chăn nuôi heo nằm trên lưng chừng núi tuyết phủ trắng xóa, đi ô tô mất đâu đó 30 phút từ chân núi (tôi sống dưới chân núi). Ngày đầu tiên đi làm tôi được giao công việc trong 1 chuồng đâu đó hơn 1000 con lợn tầm 120kg 1 con nhiệm vụ của tôi là cầm tấm ván đuổi lợn cho người ta cân rồi xuất chuồng. Thầy thì cứ giục tôi làm nhanh nên vì ngày đầu tiên nên phải cho họ thấy được mình hăng hái làm việc cỡ nào để người ta có ấn tượng tốt ngay từ lần đầu tiên. Thế là tôi ra sức làm, mới đầu lợn nó húc cho ngã lên ngã xuống, vừa đứng dậy chưa kịp thăng bằng thì dẫm vào bãi shit trượt sấp mặt )))) Cảnh tượng đấy làm tôi nhớ lại hồi trẻ trâu ra đồng đi ăn trộm khoai nhà người ta rồi mang đi nướng bị họ cầm gậy đuổi chạy ngã lên ngã xuống ở bờ ruộng.
12h nghỉ ăn trưa, chúng tôi về văn phòng ăn cơm – xuất cơm mà mình chuẩn bị từ ở nhà mang đi. Lần đầu tiên làm việc theo phong cách ‘’Nhật- làm hết 200 % công lực’’ nó mệt thật sự, ăn cơm ngon lành, đang ăn thì thầy tôi mới bảo rằng ‘’Tuân ơi em có thấy mùi gì thum thủm ở đâu không?’’ tất nhiên là tôi không ngửi thấy gì vì lúc đó mệt thở không ra hơi nói gì đến quan tâm những thứ khác. Rồi thầy chỉ vào gấu quần tôi bảo rằng em xem gấu quần em kìa…. ôi là shit đúng là shit các ông à, chắc là quả santo mấy vòng của tôi trong chuồng lợn lúc nãy nên nó dính đầy ống quần, thế là thầy trò nhìn nhau cười ))) đó là kỉ niệm về ngày đầu tiên đi làm của tôi có lẽ tôi nhớ nó đến già )))
Những ngày sau đó tôi được cho đi làm bốc vác, bốc cám từ container xếp vào kho, ôi nó phê …ngoài trời tuyết rơi trắng xóa mà mồ hôi chảy đầm đìa ướt đẫm 3 manh áo. Rồi thì là trèo lên mái của nhà xưởng xúc tuyết .Có những ngày -20 độ bão tuyết mù mịt , tuyết cao đến cả 2 mét vẫn phải leo lên mái nhà xúc tuyết ,4 đôi tất 8 manh áo vẫn lạnh cóng người , vừa xúc còn vừa lo mái nhà sập .Thời gian cứ thế trôi qua tôi tự an ủi mình rằng khổ 1 tí nhưng có đồng tiền thì nó vẫn hơn ở Việt Nam, ngày đi làm tối về mệt rã rời ăn cơm rồi lại ngủ. Rồi tháng lương đầu tiên đến 7,3 man chưa trừ ăn cho 22 ngày xúc tuyết .Cầm tháng lương đầu mà rơi nước mắt khi nghĩ cảnh ở nhà bố mẹ chạy vay khắp nơi để có 200 triệu cho tôi sang Nhật .Tháng để ra được 5man = 10 triệu vnd tính ra phải làm 20 tháng mới đủ số nợ 200 triệu để được sang Nhật. Công việc cực nhọc lương thì chẳng ăn thua lúc đó tôi chỉ muốn bỏ hết tất cả để về thôi .Nhưng rồi tôi cũng đủ tỉnh táo để nhận thức rằng nếu tôi về lúc này thì 200 triệu kia ai sẽ gánh cho tôi? ,rồi lãi mẹ đẻ lãi con nữa, bố mẹ làm nông biết bao giờ mới trả đủ 200tr. Nhưng rồi tôi cũng tìm được hướng đi cho mình, tôi không còn quá quan trọng đến tiền nữa mà thay vào đó là tôi để dành thời gian học thêm tiếng Nhật. Dường như càng ở trong tình cảnh éo le con người ta càng có gắng vươn lên. Mà cũng chẳng còn cách nào khác, cho dù trốn ra ngoài cũng chẳng quen ai mà trốn cho nên tôi nghĩ chỉ còn cách học tôi mới thoát khỏi vũng lầy tăm tối này, thế là tôi cắm đầu vào học buồn cũng học, vui cũng học, hay cả khi chán nản tôi cũng cố gắng học. Chỉ khi ngồi vào bàn học, úp mặt vào mấy cuốn sách khô khan tôi mới bớt suy nghĩ về sự thật phũ phàng trước mắt.
Về đồng nghiệp Nhật, ngoài những đức tính tốt đẹp được viết đầy trên báo chí nào là người Nhật tốt bụng, người Nhật thân thiện…thì có lẽ rất nhiều người trong số chúng ta phải thẳng thắn thừa nhận với nhau rằng đâu đó vẫn có một bộ phận không nhỏ người Nhật có cách suy nghĩ khá xấu đó là miệt thị, khinh thường người GAI nhất là những người đến từ những nước còn nghèo nàn như Việt Nam phải sang Nhật lao động kiếm tiền, điển hình như chồ của mình, ngoài việc ăn quỵt giờ làm thêm của TTS rồi là bắt nạt TTS dọa đuổi về nước nọ kia thì thi thoảng ông ấy vẫn thường hỏi tôi rằng: Ở Việt Nam mày có cái này cái kia không, có bệt vệ sinh không? Có nhà cao tầng không? Có sử dụng điện không? Rồi con gái VN bọn mày làm c*ve nhiều thế à? Sao rẻ thế, có hơn 1 sen .. Những câu hỏi mà tôi chẳng muốn trả lời tí nào rồi cũng chỉ cười cho qua chuyện nhưng thật sự từ sâu thẳm trong lòng tôi chỉ muốn cho ông ta vài cái bạt tai. Và đương nhiên sau mấy lần như thế tôi cũng không bao giờ nói chuyện cùng ông ta nữa. Người Nhật trong công ty cũng chẳng ai ưa nổi ông ta nhưng ai cũng sợ ông ấy đuổi việc vì đa phần công ty có tầm chục người toàn người già u60 trở lên. Nhưng mình thì chẳng sợ đuổi, thành thực ra mà nói, công ty người ta lương 18 20 lá mới sợ đuổi chứ mình lương 7 8 lá thì sợ cóc gì ))
Công ty tôi có 7 người Nhật và 3 thằng Việt Nam. Ngoài chồ ra thì những người Nhật khác làm cùng họ rất tốt với mình. Lúc đầu mới sang cũng hay bị soi mói vì sempai ngày xưa bỏ trốn rồi ăn trộm….nên hình ảnh người VN trong mắt họ cũng xấu đi khá nhiều, nhưng khi đã quen việc và có thể làm việc và trực tiếp sô-đan được với người ta thì họ lại rất quý mình, có bác thì hay mua bánh với kẹo cho mình, có bác thì cho rau, dưa, cả gạo nữa toàn là thứ họ tự trồng ra, có bác thì cứ thỉnh thoảng mua sách cho mình (vì nghỉ trưa mình hay ngồi đọc sách) nên bác biết mình thích đọc sách. Mình chẳng có gì cho họ cả nhưng trong công việc cũng cố gắng chọn những việc nặng nhọc làm như bốc vác… để họ những việc nhẹ vì họ cũng ngoài 60 tuổi rồi đi làm được như thế đã là cố gắng lắm rồi, mình thật sự nể phục tinh thần làm việc của họ. Nhiều lúc thấy cũng may mắn vì có những bác đồng nghiệp tốt như thế. Xa nhà xa quê đến 1 đất nước xa xôi đôi lúc chỉ cần 1 miếng bánh mì nhỏ từ bác đồng nghiệp trong lúc đói cũng thấy ấm lòng rồi. Hokkaidou lạnh giá là thế ấy vậy mà lòng người ấm áp vô cùng.
Chúng ta sang Nhật ai cũng mang trong mình một mục tiêu, người thì đi học người thì kiếm tiền nhưng dù có sang Nhật vì mục đích nào đi chăng nữa thì cái chúng ta cần thiết nhất vẫn là học tiếng Nhật thật tốt, học tiếng Nhật tốt để nói chuyện với người tử tế, dễ thương và chửi lại, cãi lại với những bọn khinh bỉ, miệt thị, hù dọa mình )) hoàn thành tốt công việc được giao, không ngừng hoàn thiện bản thân. Chỉ khi bạn làm được việc, giao tiếp tốt thì người ta mới coi trong bạn. Gió tầng nào sẽ gặp mây tầng đó thôi ?
Gửi tới những bạn sắp sang Nhật và có ý định sang Nhât hãy ngừng cuồng Nhật ngay đi, ngừng ảo tưởng rằng người Nhật tốt bụng, thân thiện…bla…bla…đi, ở nước nào cũng thế cũng có người tốt kẻ xấu và người Nhật thì cũng vậy cũng có Nhật this, Nhật that. Nước Nhật màu hồng mà các bạn được nghe người ta kể ở VN nó chỉ ở trong truyền thuyết hay anime thôi, sang đây nó còn phụ thuộc vào may rủi và sự nỗ lực của chính các bạn.
Cố gắng lên nhữnng đứa con xa xứ. Sóng gió rồi cũng sẽ qua, cái còn lại chính là một tuổi trẻ đã qua tôi luyện. Thứ sẽ giúp bạn vượt qua bất cứ thử thách, khó khăn nào.
Đợi một chuyến bay trở về…………………….
Bài viết được cho phép của tác giả.
Chia sẻ câu chuyện của các bạn về Nhật Bản tại Group Nhật Bản chờ tôi nhé nha
Với hệ thống Fanpage và Group gần 1.000.000 lượt theo dõi. Tương tác và ổn định nhất trong những Group và Fanpage về Nhật Bản hiện nay. Chúng tôi luôn nỗ lực cung cấp thông tin, hỗ trợ các bạn mong muốn đến Nhật Bản với những thông tin chính xác hữu ích nhất. Truyền cảm hứng và giúp các bạn vững tin trên con đường đến với đất nước mặt trời mọc. Các bạn có thể tham khảo thêm các bài viết về Nhật Bản tại nhatbanchotoinhe.com – Kênh thông tin Nhật Bản số 1 Việt Nam