Tôi cũng chẳng biết làm sao nữa? Cũng chẳng hiểu sao nữa? Cuộc sống thực sự khiến tôi quá áp lực, căng thẳng. Tuổi trưởng thành- tuổi của sự cô đơn, trống trải, đôi khi khiến tôi vấp ngã và phải tự mình đứng lên.Nhưng liều thuốc tinh thần giúp tôi vượt qua tất cả gom nhỏ lại bằng hai chữ: ‘GIA ĐÌNH❤️’
‘’Tôi từng nhớ như in những lần tôi từng rơi nước mắt, nước mắt thật mặn thêm một chút chan chát của dư vị cuôc sống?. Nước mắt rơi-giọt nước mắt của sự cô đơn, giọt nước mắt rơi sau những lần tôi thất bại, bất lực nhưng đôi khi những giọt nước mắt đó lại giúp tôi cảm thấy hạnh phúc: hạnh phúc là khi tôi được bố mẹ sinh ra, hạnh phúc là khi bố mẹ tôi còn trẻ, hạnh phúc là khi bố mẹ giành cho mình những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc là khi tôi chợt nhớ lại thuở nhỏ, những lúc tôi cảm thấy mệt mỏi mẹ luôn là người dang đôi tay ấm áp ôm lấy tôi vào lòng và khẽ xoa đầu tôi rồi mỉm cười?. Cảm giác đó thật ấm áp yêu thương, giúp tôi xua tan đi sự mệt mỏi trong cuộc sống.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi; tôi- tuổi 20, độ tuổi phải tự bước trên đôi chân của chính mình, mặc dù vậy nhưng bố mẹ vẫn luôn ở phía sau tôi. Là chỗ dựa tinh thần giúp tôi vượt qua tất cả. Tôi cũng chẳng biết những bạn cùng trang lứa tuổi với tôi có nhiều hoài bão ước mơ không nữa. Nhưng ước mơ của tôi đơn giản lắm: TÔI LUÔN LUÔN MONG RẰNG: BỐ MẸ,GIA ĐÌNH TÔI MÃI MÃI HẠNH PHÚC NHƯ VẬY. BỐ MẸ ƠI, CÂU NÓI: ‘’ CON YÊU BỐ MẸ’ con mới chỉ nói được vài lần trong cuộc đời. Thực sự câu nói đó nghĩ thì đơn giản nhưng con cảm giác khó nói đến vậy. Con luôn giữ ở trong lòng, vì thực sự tình cảm bố mẹ giành tặng cả thanh xuân của mình nuôi anh và con khôn lớn trưởng thành thực sự rất cao cả và thiêng liêng. Tình cảm thiêng liêng đó không có thước đo nào có thể đo hết được và không có gì có thể thay thế được nó❤️.
Lần đầu tiên, tôi đặt bước chân đầu tiên xuống sân bay Kansai- Osaka, những bước đi của tôi thật trống trải, cô đơn và có chút gì đó xa lạ hụt hẫng. Bước chân sang Nhật- khi tôi 20 tuổi, ở cái tuổi ăn tuổi lớn- cuộc sống xa nhà, đánh đổi tất cả để được tất cả… Mỗi lần tôi gọi điện về nói chuyện với mẹ, mẹ hay nói ‘ mẹ nhớ con gái’ sau những lúc như vậy giọt nước mắt tôi đã rơi- giọt nước mắt chan chứa tình mẫu tử mà mẹ giành cho tôi. Tôi chỉ muốn nói với bố mẹ rằng: ‘ Bố mẹ ơi: con chẳng muốn lớn đâu. Con chỉ muốn là cô con gái bé bỏng của bố mẹ thôi à? Bố mẹ cứ vui tươi trẻ mãi như vậy nhé❤️ ‘
Giờ tôi mới chợt nhận ra rằng: khi xa nhà tôi mới cảm nhận rõ được tình thương thật cao cả mà bố mẹ giành cho tôi, tôi chợt nhớ những khoảnh khắc bố mẹ từng lớn tiếng dậy dỗ tôi, tôi thường giận hờn vu vơ- chắc là do tôi trẻ con phải không? Nhưng tôi nghĩ nhiều bạn cũng giống tôi mà nhỉ:)))
Tôi là một thực tập sinh làm điện tử tại Nhật. Cuộc sống và công việc của tôi cũng không quá khổ, nhưng đôi khi tôi cảm giác có chút gì đó mệt mỏi- đó cũng chính là lúc tôi cảm nhận được kiếm tiền không hề đơn giản. Lúc đó tôi mới thực sự thấu hiểu được cảm giác bố mẹ từng cực khổ kiếm tiền nuôi tôi khôn lớn. Bố mẹ đã giành tặng cả thanh xuân của mình cho tôi,bố mẹ tôi thật tuyệt vời phải không❤️ Tôi luôn luôn dặn lòng: Đừng bao giờ để thanh
xuân của bố mẹ phải buồn vì mình nhé?
Tôi chỉ muốn nói rằng: Bố mẹ ơi bố mẹ đừng lo lắng cho con nha, cuộc sống tại Nhật Bản không khổ đâu ạ, nó chỉ đang giúp cô con gái của bố mẹ trưởng thành hơn, tự tin hơn trên bước đi bằng chính đôi chân của con,nó giúp con làm quen với một môi trường cuộc sống mới thật thú vị nhưng cũng nhiều chông gai. Giúp con hiểu và cảm nhận được cuộc sống không hề đơn giản như con từng nghĩ. Con cảm ơn BỐ MẸ❤️
CON NHỚ GIA ĐÌNH NHIỀU LẮM❤️
Đọc thêm: